Giải Mã Những Bí Ẩn Kinh Khiếp Về Bùa Chú Và Thuật Trấn Yểm (Kỳ 1)

Sáu năm trước, gia đình bà Trần Thị Phấn bị kẻ gian chôn nhiều vật kinh khiếp như đầu chó, bùa chú, đinh, muối gạo… vào mộ người mẹ quá cố. Bà Phấn và gia đình đã đội đơn đi tới nhiều cơ quan, song, kẻ gian không bị xử lý. Bẵng đi từng ấy thời gian, khi phóng viên tìm lại về nhà bà Phấn thì bà đã qua đời, người em trai của bà phát bệnh tâm thần, thường ôm khư khư bát hương chạy ra đường.

Vào đầu tháng 5/2024, người viết đi qua xã Vĩnh Khúc (Văn Giang, Hưng Yên) vì công việc riêng. Chợt nhớ đến bà Trần Thị Phấn cũng ở khu vực này, người viết bèn vào thăm hỏi về sự tình xảy ra đối với gia đình bà Phấn vào năm 2012. Hồi bấy giờ, bà Phấn 64 tuổi, rất khỏe mạnh, giọng nói sang sảng, khúc triết. Bà là người kiên quyết nhất trong số mấy anh chị em khi phát hiện mộ phần của người mẹ là cụ Nguyễn Thị Trác (SN 1918) bị kẻ gian xâm phạm thô bạo.

Thời điểm đó, phóng viên nhận được lá đơn kêu cứu của bà Phấn, trong đơn nêu rõ, cụ Nguyễn Thị Trác có người con trai là liệt sĩ đã hi sinh trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Cụ cũng đã có công nuôi dưỡng, che giấu cán bộ Việt Minh trong cách mạng. Là người có công lao lớn với đất nước, nhưng khi mất đi, mộ của cụ đã bị đào bới và yểm bùa, khiến cho con cháu cụ vô cùng đau đớn và lo lắng.

Thời điểm đó, bà Phấn từng nghẹn ngào: “Sự hệ trọng của việc mồ mả, tâm linh, làm sao có thể nói hết được. Chúng tôi là dân quê, sống vì nhà cửa, chết vì mồ mả. Mộ bà cụ nhà tôi vừa mới đắp lại bị đào lên, chôn đầu chó với ý định yểm bùa. Làm sao chúng tôi sống yên ổn được?”. Không biết có phải lời nói của bà Phấn ứng nghiệm, hay việc mộ phần cụ Trác bị trấn yểm đã gây ra tai họa, chỉ biết rằng, sau mấy năm xảy ra s̘ 1; việc, bà Phấn qua đời.

Theo thông tin của người nhà, bà Phấn tử vong do bệnh tim vào khoảng 2 năm trước. Tuy nhiên, hàng xóm lại cho rằng cái chết của bà Phấn có nhiều điểm lạ lùng. Một số người bàn tán là bà Phấn bị suy kiệt do nghĩ ngợi, lo lắng quá nhiều sau khi phần mộ cụ Trác bị yểm, dẫn đến qua đời nhanh chóng.

Người ác ý còn đồn đại rằng bà Phấn bị ảnh hưởng của những bùa chú phép thuật chôn tại mộ cụ Trác nên “âm binh bắt đi”. Về điều này, bà Nguyễn Thị S., hàng xóm của gia đình bà Phấn, thì thào: “Bà Phấn chết rất bất ngờ. Trước đó vài hôm, tôi vẫn còn thấy bà Phấn đi lại nhanh nhẹn. Vậy mà bà ấy chết chỉ sau một cơn đau tim. Như kiểu là bị bọn âm binh bắt đi ấy”.

Mang những thắc mắc của người dân về cái chết của bà Phấn trao đổi với em gái của bà Phấn, tức là bà Trần Thị Kiệm, phóng viên nhận được cái lắc đầu. Bà Kiệm cho rằng, những người con gái của bà cụ Trác đã xuất giá nên không còn chịu ảnh hưởng của lời nguyền hay bùa chú yểm lên mộ cụ Trác. Có chăng, người bị “hành” phải là con trai của cụ Trác. Cụ thể, người đó là ông Trần Văn Thắng, em út trong gia đình.

Như một sự trùng hợp đến trớ trêu, vài năm gần đây, ông Thắng phát bệnh tâm thần, điên loạn đến mức cầm dao đuổi giết cả gia đình. “Cũng may, sau khi cải táng cho mẹ, cậu Thắng đã tỉnh táo hơn rồi” – bà Kiệm phân bày – “Chứ như mấy năm trước, cả tôi cũng không dám đến gần cậu ấy, dù cậu ấy là em của tôi thật”.

Với ánh mắt thất thần và giọng nói ngúc ngắc như rặn từng chữ một, ông Thắng kể: “Trước đây, mình không điên đâu, lấy vợ đẻ con bình thường. Chỉ từ ngày mộ bà cụ bị bọn nó xâm phạm, mình mới trở nên dở dở. Lúc nào phát điên, điên như thế nào, sau khi “cắt cơn” là mình nhớ hết. Rõ ràng luôn.

Ông Thắng tiếp tục nói: “Điên quá, tôi gào lên với bọn nó: “Chúng mày có giỏi thì đánh nhau với tao đây này, đừng động vào bát hương của nhà tao”. Mắng chửi thế mà bọn nó cứ cười hềnh hệch. Bọn nó đu bám lên người tôi, trèo cả lên đầu tôi. Tôi vùng vẫy bỏ chạy, ôm cả bát hương mà chạy quanh làng”.

Bệnh tình của ông Thắng diễn ra mỗi lúc thêm nặng nề, vợ con phải trốn hết cả. Nhân lúc ông tỉnh táo, mọi người khuyên ông tới bệnh viện điều trị. Ròng rã mấy năm, ông Thắng cứ lúc tỉnh lúc mê, không cách nào chữa dứt điểm bệnh thần kinh. “Tôi nghĩ là tôi sẽ chết” – ông Thắng bộc bạch – “Nếu không chết vì điên, có lẽ tôi sẽ đập đầu vào tường cho chết để thoát khỏi cảnh khốn khổ đó. Thật may, số tôi chưa đến lúc chết. Sau khi cải táng cho mẹ tôi, tự nhiên tôi thấy đầu óc sáng sủa, không còn bọn âm binh bao vây nữa. Đến giờ, tôi không điên nữa…”

Kỳ 2: Lá bùa Lỗ Ban Sát và bí mật về thuật trấn yểm vào mộ mẹ liệt sỹ

 

Next Post Previous Post